Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Âm Đại Nhân


Phan_10

"Thẩm tiểu thư." Đến tầng của hắn, thừa dịp thang máy chưa đi tiếp, hắn vội vàng thêm một câu: "Có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

"Vâng."

Sau đó thang máy liền nuốt lấy mỹ nữ.

Sau đó ở ngành khác có mấy cô em xinh đẹp mới vào, mục tiêu của hắn dời đi, nhất thời quên mất việc này.

Thẳng đến một ngày, mỹ nữ nên ôm đều đã ôm qua, không còn cảm giác mới mẻ, hắn lại gặp được mỹ nữ khi xưa.

Hơn nữa tình huống rất tốt cô được điều đến bộ hành chính tầng 16, cách hắn càng gần.

"Thẩm Kì Kì, em còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp qua vài lần, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ." Có một ngày, hắn đặc biệt chạy tới tìm cô.

Kì Kì mờ mịt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp đáp lời, điện thoại vừa vặn vang lên, là bên xưởng in ấn có vấn đề trong bản quy hoạch muốn hỏi.

Dương Kính Dụ kiên nhẫn chờ ở một bên. Phía sau, Âm đại nhân và quản lý Kỉ vừa nói chuyện xong, đang từ trong văn phòng đi ra.

Âm đại nhân liếc mắt một cái thấy người đàn ông niềm nở đứng bên cạnh cô gái nào đó.

"Người mới của bộ hành chính sao?" Anh giống như thuận miệng hỏi.

"À, là tiểu tổ trưởng của bộ nghiệp vụ, tên là Dương Kính Dụ, năng lực không tồi, chỉ là tính tình có chút láu cá, còn phải tôi luyện nhiều." Quản lý cũng thuận miệng đáp lại.

Trở lại văn phòng, Âm đại nhân thà giết nhầm một trăm, cũng không thể buông tha tâm tư một người, gọi người mang hồ sơ của Dương Kính Dụ lên.

"Alo? Bác gái Thẩm, cháu là Âm Nhạc. Có một người, trong tay cháu chỉ có ngày sinh, không có thời gian, có thể làm phiền bác..."

Niếp Tiểu Thiến lập tức hiểu được ý của anh.

"Có lẽ là được, cháu nói ra nghe chút -- ừ, ngày sinh này cũng xứng với Kì Kì, cậu ta có thể là người khác kia. Cậu ta là ai vậy?"

"Ai cũng không phải." Âm đại nhân dừng máy.

Cách một tuần, cấp trên đưa xuống thông báo, Dương Kính Dụ chuyển đi nơi khác đến công ty chi nhánh ở Malaysia đảm nhiệm chức thư ký riêng.

Mặc dù rời xa quê hương, nhưng thứ nhất cũng coi như thăng chức, thứ hai mỹ nữ miền Nam nhiều, Dương Kính Dụ vui vẻ chuẩn bị thay đổi đường chạy mà đi.

Đáng tiếc duy nhất, chính là chưa kịp bắt đầu với mỹ nữ kia.

Đây có thể coi là phiên ngoại ngắn nhất trong lịch sử.

Bởi vì hắn gặp phải đối thủ, là Âm đại nhân.

Chương 9

Nửa đêm, Kì Kì đang ngủ mơ màng đưa tay sờ soạng tủ đầu giường. Cô có thói quen nửa đêm uống nước, bình thường đều để một cốc nước ở đầu giường.

Sờ nửa ngày không thấy, miệng thật sự khô đến khó chịu, mắt nửa khép mở chăn ra, đến phòng bếp tìm nước uống.

Cô đang ở trạng thái bán mộng du, lần mò trong phòng bếp, tìm cốc uống nước.

“Uống...... nước...... A......”

Một bàn tay lấy cốc nước trên kệ bếp đưa cô.

“Cám ơn.” Cô mơ màng nhận lấy, một ngụm uống cạn, để cốc lại, quay đầu lại mơ màng trở về phòng.

Mở chăn chui vào, người đàn ông nóng rực bên cạnh vẫn đang ngủ say.

Hôm nay anh trở về sau hơn một tuần đi công tác, hai người tiểu biệt thắng tân hôn, quấn nhau hơn nửa đêm rốt cục mới ngủ. Anh thật sự mệt mỏi, người luôn luôn ngủ không sâu khó có khi không bị cô đánh thức.

Kì Kì từ từ nhắm hai mắt tiến vào lòng anh, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị ngủ lại lần nữa.

......

Giây tiếp theo, cô giật mình một cái, đột nhiên ngồi dậy mở đèn bàn.

“Gì vậy......” Âm Nhạc miễn cưỡng mở một mắt ra, lại mệt tới nhắm lại.

Anh còn đang ngủ!

Anh không tỉnh!

Vậy...... vậy...... Vừa rồi ở phòng bếp......

“A -- có quỷ a!”

※ ※ ※

“Làm gì nửa đêm canh ba ầm ĩ nhà người ta lên thế hả? Cô ăn no uống say tìm được phiếu ăn dài hạn rồi không cần công việc kiếm ăn nữa chờ chết liền đủ rồi?”

Âm Nhạc đối với phu nhân Niếp Tiểu Thiến bình thường ưu nhã bình tĩnh, vừa liên quan đến con gái liền ngay cả khí chất cũng không cần dị năng biến đổi cảm thấy khá là khâm phục.

“Ô! Con nửa đêm...... Uống nước...... Anh ấy...... Ngủ...... Phòng bếp...... rót nước...... Ô...... Có quỷ! Có quỷ đó! Có quỷ! Ô --”

“Chờ một chút, vì sao lúc con gái tôi nửa đêm uống nước, cậu lại đang ngủ?” Niếp Tiểu Thiến cảm thấy không đúng.

“Bởi vì là nửa đêm?” Âm Nhạc suy nghĩ sâu xa trả lời.

“Mẹ, mẹ rốt cục có nghe con nói hay không thế? Có quỷ! Con gặp quỷ đó!” Kì Kì mặt đầy nước mắt, cố gắng tranh thủ sự chú ý.

“Đừng có ồn!” Niếp Tiểu Thiến trách mắng. “Tôi hỏi cậu, vì sao lúc nó muốn uống nước cậu lại ở trên giường nó?”

“Bác gái nói đúng, lần sau em muốn uống nước, gọi anh dậy, để anh giúp em đi rót, đừng tự mình sờ soạng đi loạn.” Âm Nhạc dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.

“Ai quản anh ấy uống nước – cái này không liên quan tí nào đến uống nước cả, hai người rốt cuộc có nghe con nói hay không hả?” Kì Kì khóc đến độ không muốn để ý đến họ nữa rồi.

“Cậu đừng giả ngu với tôi, tôi hỏi cậu, sao nửa đêm cậu lại ngủ ở nhà con gái tôi?” Niếp Tiểu Thiến khiển trách.

“Bác gái, cháu không ngủ ở nhà con gái bác, cháu ngủ ở nhà mình.” Âm Nhạc chỉ ra sự thật cho bà.

“Cậu ngủ ở nhà mình? Vậy con gái tôi ở nhà cậu làm cái gì?” Niếp Tiểu Thiến khí thế cuồn cuộn.

Vì sao hai người kia còn thảo luận vấn đề ngủ vậy? Rốt cuộc có ai quan tâm không thế? Cô kêu đến sắp tắt thở, sợ tới mức cũng sắp tắt thở rồi.

“Kì Kì ngoan.” Người cha hiền lành an ủi cô, tuy rằng ông luôn có cảm giác không tồn tại, được ông để ý thật ra không khác mấy so với không có người để ý, nhưng trong lòng Kì Kì cũng thấy khá hơn một chút.

“Bác gái, bác cũng không phải không hiểu việc đời, hỏi trắng ra như vậy, cháu sợ Kì Kì xấu hổ.” Âm Nhạc trách cứ liếc cô một cái.

“Con, xin, nhờ, hai, người, nghe, con, nói! Nhà anh ấy có quỷ lộng hành! Con đụng phải quỷ đó!” Kì Kì lại thét chói tai.

Niếp Tiểu Thiến bị cô hét đến đau tai, cơn giận nhất thời phun trào.

“Ai nha ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ? Nếu không phải mấy ngày nay cô không về nhà, dì hai cô làm sao có thể lo lắng như vậy, thuận đường đi qua xem cô thế nào? Có thế thôi mà cô cũng kinh ngạc như vậy?” Niếp Tiểu Thiến gầm lên bắn liên hồi.

Kì Kì ngược lại bị mẹ gầm đến dừng lại.

“Nhà chúng ta không phải đơn truyền sao? Mẹ là con gái một, con không nên có dì hai?” Cô đáng thương hề hề lui vào trong lòng Âm Nhạc.

Âm Nhạc xoa xoa cánh tay cô an ủi.

“Cho nên cô không phải không nhìn thấy người sống sao?” Niếp Tiểu Thiến ba la bô lô mắng.

Kì Kì ngực phát lạnh. “Mẹ là nói, con quỷ kia là dì con?”

“Cái gì mà quỷ với không phải quỷ cô nói chuyện khách khí một chút cho tôi! Cô cái con nhóc không có tâm nhãn này, chỉ lo quấy rối cũng không ngẫm lại xem hiện giờ tôi đang vì ai mà công khai lên án......” Mẹ đại nhân sắp muốn nổi bão rồi.

“Ha ha a, bà từ từ nói chuyện với con, bà không nói rõ, sao Kì Kì biết được?” Người cha hiền lành cười hơ hớ gián đoạn trận đấu giữa hai mẹ con. “Con chẳng những có dì hai, còn có cả dì cả, chẳng qua hai người ấy chưa ra được bụng mẹ liền chết non, cho nên mẹ con tuy là con gái một, nhưng thật ra là lão tam.”

Kì Kì giật mình một cái, chỉ vào mũi mẹ.

“Mẹ! Mẹ và bà ngoại nuôi quỷ nhỏ?”

“Cái gì mà nuôi quỷ nhỏ tôi bị cô làm tức chết rồi nhà chúng ta mấy trăm năm chân truyền chính tông cô dám cho tôi làm cái chuyện nuôi quỷ tà môn ma đạo đó! Hôm nay tôi mà không đánh chết cô thì sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông!” Niếp Tiểu Thiến bắt đầu cúi đầu tìm dép lê.

Kì Kì sợ tới mức càng chui sâu vào lòng Âm Nhạc.

Âm Nhạc vội vàng nháy mắt với cha vợ đại nhân.

“Bà nó, bà từ từ nói, từ từ nói.” Cha vợ đại nhân cười hơ hớ nhanh chóng giữ chặt lấy vợ.

Niếp Tiểu Thiến quả nhiên nguôi giận một ít.

Âm Nhạc bắt đầu đối với vị cha vợ đại nhân bề ngoài xấu xí này có vài phần kính trọng.

Có lẽ Niếp Tiểu Thiến xinh đẹp kia lại không chịu thiệt trong tay ông, không phải không có nguyên do, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Vì thế sau một phen quấy rối, cô con gái hoảng sợ thêm bà mẹ không kiên nhẫn thêm ông bố ở giữa hòa giải, Âm Nhạc thần trí rõ ràng nhất rốt cuộc đưa diện mạo chân thực của sự tình trở lại như cũ.

Nói ngắn gọn, chính là bà ngoại Kì Kì có thể chất sinh non, mãi cho đến thai thứ ba là Niếp Tiểu Thiến mới giữ lại được. Nhưng mà cái thai anh hồn ( linh hồn trẻ sơ sinh ) thứ hai, nghe nói là linh thể pháp lực rất cường đại đến đầu thai, nhưng lầm thời cơ nên tạm thời chưa có cơ hội đầu thai, vì thế bà ngoại trước tiên nuôi dưỡng nó, thờ cúng hương khói, để tránh chặt đứt đường tu hành của nó.

“Dì hai với cô đặc biệt hữu duyên, từ nhỏ đã đi bên cạnh chăm sóc cô. Lần này vì xác định chắc chắn cô đã lâu không về nhà, dì hai không yên lòng mới đi qua xem thế nào.” Niếp Tiểu Thiến hung tợn lườm hai người trẻ tuổi một cái, lườm Âm Nhạc phá lệ dùng sức. “Cậu cũng không ngẫm lại xem là ai sai, còn ở đó mà ngạc nhiên.”

Âm Nhạc sờ sờ cằm, suy nghĩ anh và Kì Kì “ban đêm vận động” không biết đã bị nhìn bao nhiêu rồi, cô gái bên cạnh hoàn toàn dại ra.

“Mẹ, mẹ là nói… Có quỷ đi theo con… luôn, có quỷ, đi theo con…” Kì Kì miệng sùi bọt mép.

“Ai nha nha! Các người xem ra cái dạng yếu ớt này của nó đi! Cái dáng vẻ đáng chết này giống cô gái nhà này sao? Cô cũng không ngẫm lại xem đời này cô không sóng không gió, không bị đánh gục, không có khó khăn, không bệnh tật, tất cả là dựa vào ai chứ! Thật không có lễ phép! Cho cô học hành đến tận khi tốt nghiệp đại học, chỉ biết quỷ kìa quỷ kìa, ngay cả một tiếng dì hai cũng không biết gọi!” Niếp Tiểu Thiến bắn tia lửa tứ phía rất tự nhiên.

“Bác gái, bác đừng mắng nữa.” Âm Nhạc nhìn người bên cạnh cười khổ. “Cô ấy bị dọa ngất rồi.”

“Các người nhìn đi! Các người nhìn đi!” Niếp Tiểu Thiến tức đến run tay, chỉ vào cô con gái, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Hậu đại nhà các bà vậy mà lại sợ quỷ, chỉ là đi ra ngoài cũng không phải phiêu bạt giang hồ, còn nói cái gì mà phục ma hàng yêu, đều bị đám quỷ kia cười chết rồi!

Âm Nhạc khép lại áo khoác mỏng cho cô, điều chỉnh một tư thế an ổn cho người đang bất tỉnh trong lòng mình.Niếp Tiểu Thiến thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng thật ra đang đắc ý, chẳng qua miệng vẫn không buông tha.

“Cậu cũng đừng dùng cái vẻ ngớ ngẩn ấy lừa tôi, nếu dì hai của Kì Kì đã hiện thân, vậy chúng tỏ chị ấy không vừa mắt, nếu tôi mặc kệ không nói gì, thì sẽ khó ăn nói với chị ấy.”Niếp Tiểu Thiến nhận cốc nước chồng đưa qua, thuận thuận khí nói. “Nói đi, cậu có ý kiến gì?”

“Bác gái không phải biết rõ rồi sao còn cố hỏi?”

Kì Kì nếu đã không ở hiện trường - với trạng thái trước mắt này của cô cứ tính là không ở hiện trường đi - Âm Nhạc liền nói thẳng với Niếp Tiểu Thiến.

“Còn gọi bác gái sao?” Niếp Tiểu Thiến lạnh giọng uống một ngụm trà.

Trên cơ bản chỉ cần không phải đối đầu với đứa con gái không có tiền đồ kia, thái độ của bà liền ưu nhã thong dong.

“… Mẹ.”

“Coi như cậu thức thời.” Niếp Tiểu Thiến lườm anh một cái. “Tôi đã tính qua, người thứ hai được chọn của con nhóc kia hẳng cũng nên xuất hiện rồi. Cái vòng cuộc sống của nó từ trước đến nay rất nhỏ, cho nên tôi nghĩ tám phần cũng là người trong công ty của cậu. Tôi không phải trước mắt hai đứa quen biết nhau bao lâu, nhưng nếu cậu không có động tĩnh, tôi cũng phải đành đi con đường thứ hai.”

“Mẹ thật sự nhẫn tâm để Kì Kì đi ‘con đường hôn nhân nhấp nhô’ kia sao?”

“Con gái của tôi! Ai cần cậu nhiều chuyện.” Niếp Tiểu Thiến lườm anh một cái.

“Mẹ cả ngày mắng con gái mình giống như mắng cẩu vậy, vãn bối cũng chỉ đành nhiều chuyện một chút thôi.”

Niếp Tiểu Thiến không khỏi buồn cười. Hóa ra là thay người phụ nữ của mình đau lòng, còn tính nợ lên đầu cha mẹ vợ.

Ai, con nhóc kia dù không có tiền đồ, cũng tìm được một người đàn ông biết đau lòng cho nó… Mũi bà chua xót, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc.

“Quên đi, quên đi. Nếu cậu đã muốn mang về nuôi, thì là chuyện của cậu, tôi cũng lười quản.” Niếp Tiểu Thiến vẫy vẫy tay che giấu cảm xúc, “Gọi cha mẹ cậu cuối tuần đến cầu hôn đi, đêm nay cậu ngoan ngoãn đuổi con gái tôi trở về chỗ của nó đi, bằng không tôi cho cậu đẹp mặt.”

“Mẹ, mẹ thật sự muốn Kì Kì bị dọa chết ở nhà sao?” Âm Nhạc lạnh lạnh nói.

“… Oan nghiệt mà! Sao tôi có thể sinh ra đứa con gái không có dùng được thế này!”

“Kì Kì, cậu ở đây xem cái gì thế?”

Khi Minh Tú đi qua phía sau Kì Kì, chấn động. Kì Kì vội vàng chuyển hình ảnh đến phần mềm xử lý tài liệu, nhưng đã quá muộn.

Minh Tú vẻ mặt rúng động chỉ vào mũi cô, “Cậu...... Cậu......”

“Không phải cậu đi ăn trưa với bọn Tiểu Tử sao?” Kì Kì chột dạ.

“Hóa ra cậu tìm lý do không theo bọn này đi ăn cơm chúc mừng, là vì ở đây làm loại chuyện mờ ám này?” Vẻ mặt Minh Tú vô cùng đau đớn.

“Cái gì chứ!” Kì Kì đập tay cô ấy, dùng sức xua đuổi. “Giữa trưa tớ thật sự có hẹn, vào sớm hơn cậu có 5 phút.”

Buổi sáng hơn mười giờ, Tiểu Tử điện thoại lên hẹn các cô giữa trưa cùng nhau đi ăn, xem như chúc mừng cô ấy gần đây mới thăng chức. Bởi vì dạo này mọi người đều bề bộn nhiều việc, không có thời gian hẹn buổi tối, đành phải tìm thời gian buổi trước ăn chúc mừng trước một chút. Kì Kì có việc cản lại, lần này chỉ có Minh Tú đi.

Lại nói, Tiểu Tử thăng chức là kiệt tác của Âm đại nhân.

Trước kia quan hệ truyền thông của công ty đương nhiên do bộ quan hệ xã hội phụ trách, chẳng qua, nếu bên truyền thông có gọi điện tới, bình thường vào đến chuyên án của ai thì do người đó tiếp, nếu không nữa thì do Mã Cảnh San ra mặt, bộ quan hệ xã hội cũng không có cửa đối ngoại thống nhất.

Trong mỗi lần hội nghị chủ quản, Âm đại nhân cho rằng công ty hẳn nên thành lập một “Tổ quan hệ truyền thông”, chuyên phụ trách tiếp đón truyền thông, chủ trì họp báo định kỳ, cùng sắp xếp các cuộc phỏng vấn vân vân.

Tổ quan hệ truyền thông này không cần phải tách riêng, nhưng hiện đã có người kiêm nghiệm từ bộ quan hệ xã hội.

Cuối cùng, Tiểu Tử cùng bốn nhân viên trong bộ quan hệ xã hội hợp thành một cửa đối ngoại, tổ trưởng do Tiểu Tử đảm nhiệm.

Bởi vì tài ăn nói của Tiểu Tử linh hoạt, thái độ chuyên nghiệp, ngoại hình xinh đẹp hào phóng, biểu hiện rất tốt trên truyền thông, tổng giám đốc Tôn sau khi thấy cô vài lần trên tivi, vô cùng tán thưởng đối với biểu hiện của cô.

Mã Cảnh San trơ mắt nhìn đám người trẻ tuổi tỏa sáng, cảm giác nguy cơ trong lòng tăng lên. Nhưng cố tình đó đều là thủ hạ của chị ta, chị ta lại lần nữa khổ nạn không nói được.

Ai có thể đứng trước tiêu điểm ống kính, người đó chính là con cưng của công ty, Mã Cảnh San rất rõ điểm này.

Hồng nhân (người nổi tiếng) của bộ quan hệ xã hội, trước mắt không phải quản lý ngành là chị ta, mà là Tiểu Tử cùng tổ quan hệ truyền thông của cô ấy. Ngay cả Tôn tổng cũng mở miệng khen người ta, Mã Cảnh San cũng đành nhường cho vài phần

Vì thế, trước là tổ biên tập, giờ đến tổ quan hệ truyền thông, Âm Nhạc chém xuống hai đao, cắt xuống hai cái lỗ hổng trên địa bàn của Mã Cảnh San, cắt đến chị ta máu tươi đầm đìa.

Nghe nói quản lý Mã hiện giờ rất biết làm người, giao lưu kết thiện duyên, đối với ai cũng nice vô cùng.

Mà Kì Kì cho rằng, Âm đại nhân nếu thật sự muốn chỉnh ai đó, thì đích xác trước sau đủ quán triệt.

“Cậu......” Minh Tú nhẫn nhịn, sau khi về chỗ của mình xong, mới nhe răng đè thấp tiếng gầm gừ. “Nói đi! Sao cậu lại xem hình mẫu thiệp cưới? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kì Kì quẫn bách, ấp úng, “Thì...... cần đến.”

“Tớ biết chúng ta không phải anh em kết nghĩa gì, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở ‘Du Lượng’ làm việc với nhau lâu như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió? Kì Kì cậu...... Ai! Thôi, thôi.” Minh Tú nặng nề thở dài, thành công khiến Kì Kì có cảm giác tội ác.

“Ai nha, được rồi! Chỉ là...... Tớ muốn đính hôn. Nhưng cậu đừng nói ra ngoài vội, chờ thời cơ chín muồi tớ sẽ tự công bố.”

“Người nọ là ai?” Minh Tú lập tức hỏi.

Cô đương nhiên cảm giác được Kì Kì đang yêu đương, chỉ là cô nàng này mồm khóa chặt, không hỏi được gì cả

Vòng sinh hoạt của Kì Kì rất nhỏ, người khác phái cô ấy biết không nằm ngoài mấy kẻ công ty, bản thân cô gần như cũng biết hết, nhưng không có ai giống vậy. Tuy rằng trước kia cô ấy và Âm đại nhân có duyên cứu mạng, nhưng mà chỉ vừa nhắc đến anh ta Kì Kì liền sợ đòi mạng, sau đó ngoại trừ mấy lần phỏng vấn, cũng không thấy bọn họ quen thuộc là bao, Minh Tú nói đùa vài lần, nhưng thật sự cũng không trông cậy cô ấy có thể thượng Âm đại nhân.

Rốt cuộc sẽ là ai? Minh Tú tò mò vô cùng.

“Thì...... cha mẹ tớ giới thiệu.” Kì Kì ngập ngừng nói.

Trước khi chưa kết hôn, cô không muốn công khai quan hệ với Âm đại nhân, tránh tạo rắc rối không cần thiết. Mà sau khi kết hôn, cô cũng chuẩn bị muốn từ chức ở “Du Lượng”.

Âm đại nhân thường nói, cô thích hợp làm bà chủ gia đình, bản thân Kì Kì cũng nghĩ, hình như đúng là hợp hơn.

“Vậy có gì mà không nói được chứ ? Mệt tớ vẫn xem cậu là bạn bè.”

“Bằng không tớ hỏi anh ấy một chút, nếu rảnh thì tốt nay mọi người cùng nhau ăn cơm, được không?” Cô lấy lòng

“Gọi đi gọi đi! Con gái lớn không giữ được nữa rồi!” Minh Tú vẻ mặt vẫn tang thương như cũ.

Kì Kì lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn xuống nút khóa

“Alo?” Mới vang một tiếng anh liền bắt máy.

“Tối nay anh có rảnh không?” Mắt cô nhìn chằm chằm Minh Tú ngồi đối diện, nhỏ giọng nói qua loa.

“Có rảnh. Có việc gì sao?” Ở trong công ty, bọn họ nói chuyện ngắn gọn.

“Tối nay chúng ta mời Minh Tú đi ăn cơm được không? Cô ấy là bạn tốt nhất của em ở công ty, anh cũng nên gặp cô ấy.”

“Được, em sắp xếp đi.”

Dừng máy, Kì Kì ngọt ngào nhìn bạn.

“Minh Tú, buổi tối bọn tớ mời cậu ăn cơm.”

Minh Tú quăng lại vẻ mặt “Vậy còn được”.

“Trước nói rõ nè, một khách mà không tới nhà hàng nào hai ngàn trở lên thì không ăn.”

“Được rồi được rồi.” Dù sao cũng quẹt thẻ của Âm đại nhân, anh có tiền hơn cô.

Toàn bộ buổi chiều, Minh Tú so với cô còn bất an hơn, tò mò đến sắp phát điên, thật vất vả chịu đựng được đến giờ tan tầm, lập tức xách túi nhảy dựng lên.

“Đi thôi đi thôi, đi gặp gian phu của cậu.”

“Gian phu gì chứ?” Người nào đó kháng nghị.

“Cậu đặt nhà hàng nào thế?” Minh Tú hưng trí bừng bừng hỏi.

“Chỗ tớ và anh ấy thường tới, rất yên tĩnh, sẽ không bị quấy nhiễu.”

“Nghe qua thì chính là nơi lưu luyến gian tình.” Minh Tú tặc lưỡi hít hà.

Kì Kì lấy túi của mình đập cô ấy, hai cô gái hi hi ha ha

rời đi công ty.

Đến trước khách sạn lớn tiếng tăm lừng lẫy kia, Minh Tú xuống xe, vừa lòng nhìn cửa vào tráng lệ.

"Còn biết dẫn tớ đến khách sạn năm sau cơ đấy, tính ra các cậu có lương tâm. Chúng ta ăn buffet sao? Buffet khách san này siêu nổi danh, đồ vừa nhiều lại ngon nữa." Hơn nữa cũng đủ đắt.

Kì Kì chỉ chỉ lên trên.

"Đi thôi!" Minh Tú khoái trá nói.

Hôm nay là cuối tuần, người đến dùng cơm không ít, trong thang máy đến các tầng đều có người ấn số, Kì Kì nhìn bảng số một chút, kéo cô đứng vào một góc.

Một lát sau, đến tầng buffet, Minh Tú liếc cô gái bên cạnh một cái, cô ấy không nhúc nhích. Tầng buffet trôi qua.

"Chúng ta ăn đồ Nhật sao?"

Kaiseki* trong khác sạn này cũng rất nổi danh, nhưng sẽ càng đắt, một bữa ăn chỉ sợ cũng vài ngàn đồng rồi, Minh Tú thật đúng không đành lòng tàn ác như vậy

*kaiseki theo cv là hoài thạch liệu lý, tìm trên gg sẽ có *^*


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .